Author: Ái Nguyệt (phù dung)
Tình trạng: On going.
Category: Romance
Rating: T
***
Sumery:
Có người nói: “Mặt trời là mặt trời, mặt trăng là mặt trăng, cho dù mặt trời có đuổi theo bao lâu cũng không bao giờ bắt được mặt trăng, cho dù có vô tình gặp nhau trong khoảnh khắc nhưng thực chất lại xa cách muôn trùng của khoảng cách thời gian và không gian…”
…
Nhìn ánh mặt trời khuất vào chân núi, đắm chìm vào màn đêm yên bình nghỉ ngơi sau một ngày hành trình đi khắp thế gian mệt mỏi, khóe miệng chàng trai trẻ nhếch lên một nụ cười tự diễu. Tự diễu cảm xúc nhung nhớ đang bắt đầu nhen lên trong trái tim, tự diễu bản thân nhu nhược lại đến cánh đồng bát ngát những bông hoa chuông trắng muốt mà nhìn về phương bắc đợi chờ như một tên oán phu. Lắc đầu, cố dứt chính mình thoát khỏi những ảo tưởng của quá khứ chàng quay người bước đi trên con đường đã chọn. Khuôn mặt anh tuấn mất đi vẻ nhu hòa, khoác lên vẻ mặt lãnh lẽo, xa cách và cao quý của một đế vương.
…
Cùng lúc ấy, ở thần điện mặt trăng Atesis, kinh thành Hanatan, bắc Ashland – vùng đất cai trị của những trưởng lão, trên tòa tháp cao nhất của thần điện nơi tiếng chuông thanh thúy đang vang từng hồi chào đón mặt trăng hiền hòa, có một thiếu nữ để tâm hồn mình lướt qua con sông Ven cuồng loạn với những con sóng cuồn cuộn đỏ tươi, vượt qua sa mạc lạnh lẽo khô cằn không sự sốngtrong buổi chiều tà, nương theo gió bay qua cánh đồng xanh bất tận và đến một vùng thảo nguyên xanh rờn lung linh những bông hoa chuông trắng đang tỏa sáng lấp lánh trong nắng chiều rực rỡ, tìm về một bóng hình của quá khứ… nụ cười tươi như màu nắng, bờ vai rộng cho nàng dựa vào khi mệt mỏi…quen thuộc sao? Xa cách sao? Bởi tất cả chỉ là kí ức mờ ảo đã bắt đầu phủi bụi thời gian…
Hối hận ư?
Để làm gì khi tất cả đã qua…
***
Bình luận về bài viết này